Những khi vẽ ra viễn cảnh tương lai đầy hạnh phúc ấy, đôi mắt chị Trương Thị Vân (SN 1984), trú tại đội 6, xóm Vĩnh Thành, xã Đồng Văn, huyện Tân Kỳ (Nghệ An) lại như rực sáng lên. Nhưng điều ước tưởng chừng bé nhỏ đó lại là cả một ước mơ cháy bỏng đến khó khăn mà không biết bao giờ chị mới thực hiện được.
Sinh ra trên mảnh đất xứ Nghệ hiếu học, ngay từ bé, chị Vân đã ấp ủ ước mơ và cố gắng học tập để sau này được đặt chân đến giảng đường đại học. Và rồi sự quyết tâm và niềm ước mơ ấy cũng đã thành công khi chị chính thức trở thành cô sinh viên chuyên ngành lịch sử của trường Đại học Vinh. Ngày hay tin chị đậu đại học, gia đình và bạn bè đều mừng cho chị. Sau 4 năm đèn sách với bao khó khăn của cuộc sống sinh viên, chị ra trường với tấm bằng loại khá. Ngày cầm trên tay tấm bằng đại học, chị mừng vui khôn xiết bởi từ đây chị sẽ có cơ hội tìm được cho mình một công việc ổn định, để bắt đầu một cuộc sống mới.
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, ngày chị ra trường cũng là lúc gia đình gặp biến cố khi cậu em trai bị tai nạn giao thông. Vậy là chị đành gác lại tương lai tươi sáng, gác lại ước mơ trở thành giáo viên để cùng gia đình dồn lo chữa trị cho em. Từ ngày em trai bị nạn, bao nhiêu của cải giành dụm được bấy lâu, bố mẹ chị đã dồn hết để chữa trị. Thời gian em trai nằm viện cũng là khoảng thời gian mà số nợ ngân hàng của gia đình chị tăng lên. Kinh tế gia đình vốn khó khăn nay lại càng chật vật hơn.
Mải miết với việc tìm lại cuộc sống cho em trai, chị Vân đành bỏ lỡ bao nhiêu thời gian và cơ hội tìm kiếm việc làm cho bản thân. Đến khi chị quyết định dành ít thời gian lo cho bản thân thì mọi việc đã trở nên khó khăn hơn. Cuộc sống, tương lai mịt mù dường như đang chờ đợi chị ở phía trước. Quá mệt mỏi, nên đã có lúc chị muốn buông xuôi tất cả.
Chị Vân nghẹn ngào khi kể về cuộc đời bất hạnh của mình</