Gia đình - hai từ rất đỗi gần gũi và thân thương. Ngay từ khi bập bẹ tôi đã được mặc định trong đầu gia đình là tổ ấm, là nơi cuộc sống bắt đầu, nơi mà bạn sẽ mãi yêu và được yêu…v/v. Nó hun đúc dần qua các bài hát, câu chuyện và tất cả những gì mà gia đình đã ban tặng cho tôi. Và tôi hiểu đó là gia đình.
Mãi đến sau này, khi đã là một cô sinh viên năm nhất 18 tuổi ngồi trên giảng đường đại học tôi mới thấm thía hết hai tiếng gia đình. Ở một thành phố xa lạ, khác biệt về giọng nói, lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, tôi gần như cô lập, nói chính xác là tàng hình trong thế giới hữu hình này. Tôi ngại giao tiếp và tôi bị phớt lờ. Bạn bè cũ dường như họ cũng quá bận với môi trường mới, bạn bè mới của họ. Và điều an ủi duy nhất hàng đêm của tôi chính là những cuộc điện thoại đều đặn từ bố, mẹ. Mà chắc chỉ có bố mẹ mới cảm thấy không chán trước những câu chuyện nhạt toẹt, kể lể này nọ của một con bé lần đầu tự lập như tôi. Họ khiến tôi hiểu ra rằng mình không hề đơn độc, họ vẫn luôn ở đằng sau, dõi theo và ủng hộ tôi hết mình. Bạn đã bao giờ có cảm giác đấy chưa - cảm giác khi có ai đó đặt niềm tin vào bạn, và một điều dĩ nhiên là dù muốn hay không bạn cũng sẽ làm tất cả để không khiến họ cảm thấy thất vọng. Và nhờ thế tôi đã là tôi của bây giờ và mãi sau này.
Tôi yêu cái gia đình bé nhỏ của tôi. Yêu một người ông bề ngoài có vẻ hơi hướng cổ xưa, áo quần xộc xệch nhưng tình yêu thì đâu chỉ đến từ vẻ bên ngoài đúng không ạ. Một người ông mà hễ có ai tới nhà chơi là lại hết lời ca tụng về con cháu của mình; một người ông dù đã mất nhưng trong tôi ông vẫn luôn tồn tại, tôi có cảm giác như ông luôn bên cạnh tôi, dõi theo tôi bằng cách riêng của ông, và chưa bao giờ tôi thấy ngậm ngùi chua xót đến thế khi nhìn sâu vào tấm ảnh trên bàn thờ của ông, ánh mắt kia sao lại trở nên dịu dàng và trìu mến đến thế.
Yêu một người bà phúc hậu luôn dành cho tôi tình yêu vô đố