Tôi học cách yêu ẩm thực Mỹ (P2)

Tôi học cách yêu ẩm thực Mỹ (P2)

Thứ 6, 28/12/2012 | 00:04
0
Nấu nướng và ăn uống là niềm say mê to lớn của ngày càng nhiều người Mỹ. Họ mua ở Farmer's Markets cà chua đã bị méo mó trong những màu sắc sặc sỡ (heirloom tomatoes), vì sự đa dạng hết sức ấn tượng của những loại củ cải và lái xe đi nhiều dặm chỉ vì một loại xúc xích Ý ngon miệng.

Dù thế nào đi chăng nữa, ngày càng có nhiều người ăn mọi thứ. Cái chính là phải ngon số một. Trong Hoa Kỳ, họ tự gọi mình là foodies. Họ sống rải rác khắp nơi trong đất nước, đặt dài hạn tờ "New York Times" chỉ riêng vì phần phê bình nhà hàng mà thôi.

Người hùng của họ là nhà phê bình văn học Bill Buford, người đã từ bỏ việc làm của mình và đã để cho ngôi sao đầu bếp Mario Ba tali hành hạ và đào tạo mình, rồi tìm hiểu những bí mật của mì ống Ý ở một làng trong vùng núi Apeninne và được chia sẻ nghệ thuật của nghề hàng thịt trong Chianti.

Buford đã viết một quyển sách khôi hài về việc đấy, quyển tất nhiên đã trở thành sách bán chạy. Đi theo niềm say mê của riêng mình và qua đó tìm thấy câu chuyện anh hùng riêng của mình, đó là giấc mơ Mỹ.

Sự phấn khởi cho thức ăn tinh ngon và thực phẩm tốt đánh dấu một sự thay đổi ý kiến trong xã hội. Vì tình dục và ma túy, những thứ gây động lực cổ truyền trong các thành phố lớn ở Mỹ, đã lỗi thời, nhưng cuộc sống thành thị lại cần một sân khấu, nên đi ăn đã trở thành điều ám ảnh.

Các tạp chí thành phố công bố cứ vài tháng một lần những danh sách "Best Eats" của họ, các reservation office của những quán ăn thời thượng mới khịt mũi khinh thường khi người ta muốn có bàn ăn ngay trong tuần, đầu bếp được khen ngợi lên đến mây xanh hay bị chà đạp xuống đất. Nói ngắn gọn: quán ăn là các nightclub mới.

Quê hương của foodies là chuỗi siêu thị bán hàng sinh thái Wholefoods, tất nhiên được các chuyên gia microtargeting xếp vào loại "rất dân chủ". Hai thế giới dinh dưỡng Mỹ đụng đầu nhau không phanh ở đây.

Dù thế nào đi chăng nữa, ngày càng có nhiều người ăn mọi thứ. Cái chính là phải ngon số một. Trong Hoa Kỳ, họ tự gọi mình là foodies. Họ sống rải rác khắp nơi trong đất nước, đặt dài hạn tờ "New York Times" chỉ riêng vì phần phê bình nhà hàng mà thôi.

Người hùng của họ là nhà phê bình văn học Bill Buford, người đã từ bỏ việc làm của mình và đã để cho ngôi sao đầu bếp Mario Ba tali hành hạ và đào tạo mình, rồi tìm hiểu những bí mật của mì ống Ý ở một làng trong vùng núi Apeninne và được chia sẻ nghệ thuật của nghề hàng thịt trong Chianti.

Buford đã viết một quyển sách khôi hài về việc đấy, quyển tất nhiên đã trở thành sách bán chạy. Đi theo niềm say mê của riêng mình và qua đó tìm thấy câu chuyện anh hùng riêng của mình, đó là giấc mơ Mỹ.

Sự phấn khởi cho thức ăn tinh ngon và thực phẩm tốt đánh dấu một sự thay đổi ý kiến trong xã hội. Vì tình dục và ma túy, những thứ gây động lực cổ truyền trong các thành phố lớn ở Mỹ, đã lỗi thời, nhưng cuộc sống thành thị lại cần một sân khấu, nên đi ăn đã trở thành điều ám ảnh.

Các tạp chí thành phố công bố cứ vài tháng một lần những danh sách "Best Eats" của họ, các reservation office của những quán ăn thời thượng mới khịt mũi khinh thường khi người ta muốn có bàn ăn ngay trong tuần, đầu bếp được khen ngợi lên đến mây xanh hay bị chà đạp xuống đất. Nói ngắn gọn: quán ăn là các nightclub mới.

Quê hương của foodies là chuỗi siêu thị bán hàng sinh thái Wholefoods, tất nhiên được các chuyên gia microtargeting xếp vào loại "rất dân chủ". Hai thế giới dinh dưỡng Mỹ đụng đầu nhau không phanh ở đây.

Trong khu bán hàng rau cải, khách hàng gọi to vào iPhones của mình vì đã quên là phải mua cần tây hay củ cải đỏ để nấu món ăn của Jamie Oliver (thêm một vị thánh nữa của foodies). Nhân viên tính tiền nhìn loại rau cải đấy một cách hoàn toàn không hiểu gì, tìm tấm bản ghi giá giải thích và hỏi: "Cái này là cái gì?". Cũng như ở mọi nơi khác, dinh dưỡng tốt ở Hoa Kỳ không chỉ là một câu hỏi của niềm say mê, mà trước hết là của khả năng tài chính.

Dân foodies biết rõ, rằng Tartine Ba kery trong San Francisco làm món bánh sticky buns (một loại bánh có vị quế rất mập mạp) có lẽ ngon nhất nước. Rằng ở nơi chơi trượt tuyết sang trọng Aspen trong Col orado có một vài đầu bếp sushi thượng hạng đang làm việc. Rằng người ta không được phép rời East Hampton khi chưa mang theo một túi bánh vòng còn nóng ở Dreesen's Famous Donuts. Rằng người thành lập Doumar's Cones and Ba rbecue trong Norfolk/Virginia đã giới thiệu cái túi đựng kem ăn được trên hội chợ Expo trong St.Louis năm 1904 và món bánh quế ở đây cho tới ngày nay vẫn còn được làm bằng tay. Rằng một vài loại phó mát làm bằng sữa tươi tốt nhất, hiện cũng có khả năng cạnh tranh quốc tế, được sản xuất tại Vermont. Khi nào thì có bán quả mâm xôi màu vàng trên đường phố trong Mont erey (có ngay từ tháng 3). Và rằng người ta có thể mua thịt của những con bò và dê đã ăn cỏ trên những cánh đồng nhiễm mặn ở Point Reyes, mũi đất đường bệ ở Bắc California, trong Marin Sun Farms Butcher Shop. Thận dê đặc biệt ngon.

Tính thích trao đổi của người Mỹ và sự hiện hữu của kỹ thuật truyền tin hiện đại tạo khả năng cho mọi người tiếp cận với tri thức chuyên môn của giới foodies. Ví dụ như trang web chowhound.com là một ngân hàng dữ liệu của những món ăn ngon, tất nhiên bao giờ cũng được cập nhật nhanh hơn tất cả các sách hướng dẫn về quán ăn. Và chỉ trong vòng vài giây, bạn sẽ biết được có bao nhiêu người đánh giá Sapphire Grill ở Savannah trên Yelp.com, cũng như tiêu chuẩn của họ: "Chồng tôi gọi thịt bê chỉ vì muốn chọc giận tôi", "Họ chơi nhạc rất hay (Aimee Mann, Zazie)", "Hãy thử món mojitos!".

Phan Ba