Sống ở Hà Nội ít lâu, tôi đã dần hiểu chuyện ăn uống ở đây không đơn thuần là chuyện nạp năng lượng mà qua cách ăn uống như thưởng thức một cốc cà phê nâu cũng thể hiện sự thanh lịch, sành điệu và một niềm tự hào nhất định của dân Hà Thành.
Hà Nội ẩm thực từ cổ chí kim
Một lần, tôi nghe một người “Hà Nội gốc” giải thích vì sao họ chọn hàng bún đậu này mà không chọn hàng khác. Họ tìm thấy sự khác nhau ở từng chi tiết nhỏ như đậu rán bằng mỡ lợn hay dầu ăn, họ kén cả việc thịt thái dày hay mỏng là vừa miệng, họ biết được mắm tôm thêm bao nhiêu giọt cà cuống là đủ. Hai thế kỷ trước, thi sĩ Tản Đà đã không ngại đưa chuyện ăn uống vào các tác phẩm của mình, với ông, ăn uống là nghệ thuật.
Ông đã nâng ẩm thực lên tới một nghệ thuật tinh vi, tuy có hơi phiền toái nhưng chính cái phiền toái ấy lại là yếu tố tạo thi vị cho miếng ăn, thức uống. Và khiến người ta nhớ mãi về một Tản Đà rất CHẤT: chất trong thơ, chất trong ăn uống.
Gần hơn, nhà văn Nguyễn Tuân, thì từng nhận mình có một “nhãn quan ẩm thực” ông tiếp cận chuyện ăn uống không phải chỉ với vị giác, mà còn là với một công trình nghệ thuật tinh tế, tuyệt vời mà ông gọi là “đỉnh cao của một dạng văn hóa dân tộc”. Còn Thạch Lam trong “Hà nội 36 phố phường”.
Ông viết: “Ăn quà cũng là một nghệ thuật. Ăn đúng cái giờ ấy, và chọn người bán ấy mới là người sành ăn…”. Chính tất cả những điều này khiến cho ai ở Hà Nội khi xa đều cảm thấy: “Nhớ không biết bao nhiêu, mà không biết nhớ gì. Nhớ tất cả mà không nhớ gì rõ rệt”. (Vũ Bằng).
Ăn uống đúng cũng lắm công phu
Trong nhịp sống hiện tại, để giữ nguyên cái thanh lịch của “người Tràng An” không phải dễ. Giờ làm công sở với những ngổn ngang giao thông mỗi sáng