Kỳ 1: Lách luật bằng “chứng chỉ ma?”
Ma trận chứng chỉ
Mùa tuyển sinh, ngoài các sỹ tử muốn có một vé vào đại học, cao đẳng, thì với những người có giấc mơ cao học cũng bắt đầu “quay”, đây cũng là thời điểm bận rộn nhất trong năm, vì phải theo dõi thông tin tuyển sinh của các trường để đăng ký mua hồ sơ, đăng ký dự thi, ôn thi... Tuy nhiên, vấn đề trở ngại nhất với nhiều người đó chính là ngoại ngữ. Điển hình như anh N.T.T. (ngụ Q.12, TP.HCM) thi ba lần vào một trường thuộc đại học Quốc gia TP.HCM, nhưng chưa đậu.
Anh T. không ngại chia sẻ, cả ba lần đều trượt môn ngoại ngữ, anh chọn tiếng Anh. Đặc biệt càng khó hơn, khi quy định của bộ Giáo dục – Đào tạo (GD- ĐT) bắt buộc phải có chứng chỉ tiếng Anh trình độ B1. Theo đó, từ tháng 3/2014 sinh viên tốt nghiệp các trường đại học, cao đẳng tại Việt Nam, bắt buộc phải có chứng chỉ tiếng Anh trình độ B1 (khung tham chiếu châu Âu). Và các học viên thi tốt nghiệp trình độ thạc sỹ (đầu ra) cần đạt trình độ tiếng Anh chuẩn B2.
Những lời giới thiệu lập lờ này nhưng khi liên hệ hỏi cần chứng chỉ B1, B2 thì rất dễ dàng.
Bên cạnh đó, các giáo viên đang tham gia giảng dạy bộ môn tiếng Anh tại các trường phổ thông, cao đẳng, đại học (Cấp 1 = B1, Cấp 2 = B2, Cấp 3 = C1, Giảng viên = C1,C2), các giáo viên bộ môn khác tùy theo cấp học bắt buộc phải có chứng chỉ A1, A2, B1... Một chuyên gia giáo dục cho rằng, việc cấp chứng chỉ vừa là nút mở, nhưng cũng chính là “kẽ hở” cho nhiều nơi làm ăn. Đa phần là lợi dụng sự thông thoáng của quy định này, nhằm cấp chứng chỉ ngoại ngữ tràn lan, trái với năng lực học thật của thí sinh.
Trong khi đó, theo quy định, các hội đồng thi cao học, nếu có đủ chứng chỉ, giấy tờ thì sẽ chấp nhận, trừ trường hợp phát hiện là chứng chỉ giả mà thôi. Hệ quả là rất nhiều người có trình độ