Nhật ký thiếu nữ đi vòng quanh thế giới

Nhật ký thiếu nữ đi vòng quanh thế giới

Thứ 6, 28/12/2012 | 00:05
0
5 châu lục, 365 ngày, hàng nghìn con người – Amrai Coen đi vòng quanh thế giới 1 năm trời. Cô vào tu viện, ở trong một trại nuôi cừu và đi trên Đường Tử thần. Cô tìm cái mà suốt thời gian đó lúc nào cũng ở bên cạnh cô: Chính bản thân mình.

Nhật ký của một thiếu nữ 22 tuổi.

Tu viện, Thái Lan, ngày thứ 5

Tôi là ai? Người con gái tự hỏi, đang bị tiêu chảy ngồi trên một cái hố, muỗi trên đùi, lưng đau nhói, nước mắt trên mặt. Không có giấy vệ sinh. Cũng không có bồn giật nước. Chỉ có một xô nước.

Tôi là ai? Người con gái tự hỏi, chọc vào món ăn bằng bột gạo và biết rằng trong vòng 17,5 giờ tới đây sẽ không được phép ăn nữa.

Tôi chỉ biết là tôi đang ở đâu. Wat Ram Poeng, Chiang Mai, Thái Lan. Một thiền viện Phật giáo. Tôi đã đến đây để tự tìm bản thân sau thời gian tốt nghiệp phổ thông say sưa bí tỉ.

Thiền viện Wat Ram Poeng, Thái Lan. Ảnh: Amrai Coen

Tôi đã làm việc 2 năm cạnh trường học, lau chùi nhà vệ sinh, mang burger ra cho khách. Đó là phần thưởng của tôi.

Lúc vào tu viện, sư thầy cấm tôi đọc sách, nghe nhạc, viết nhật ký. Cạnh giường gỗ là một bức tường, đánh dấu nhà tắm. Một cái bô, một vòi nước, một cái xô. Không có vòi hoa sen để tắm, không có bồn tắm, không có gương soi mặt.

Ngày trong tu viện bắt đầu từ 4 giờ sáng. Ăn cháo điểm tâm, bột gạo với rau vào bữa trưa. Sau 12 giờ không được phép ăn nữa.

Tôi đói đến phát ốm. Khi không ăn tôi cần phải thiền. Tôi lạc trong những suy nghĩ của tôi, không thể chịu đựng được chính tôi nữa, tôi thèm có một cái gì đó để tạm quên đi, thèm giặt đồ và mang rác ra ngoài. Ngoài tôi và 2 cô gái nữa có 60 ni sư, 60 nhà sư, chó chạy rong và mèo hoang trong tu viện.

Cô Amrai Coen trong thiền viện

Sau 5 ngày bắt đầu dễ chịu hơn. Tôi làm như thể tôi đang thiền, 11 giờ mỗi ngày. Tôi thiền, thiền, thiền. Trong khoảng thời gian ở thiền viện tôi không trải nghiệm được cảm giác không suy nghĩ gì, cảm giác thoát khỏi những ý nghĩ.

Sau 12 ngày tôi chán ngán hành trình đi tìm chính bản thân mình. Vào buổi sáng của ngày hôm sau đó, tôi ăn chuối chiên và bắt đầu chuyến đi trên "Banana-Pancake-Trail". Con đường mòn của dân du lịch ba lô được gọi như thế vì trong những khách sạn có món chuối chiên cho buổi điểm tâm mặc dù người dân ở đây thích dùng món mì nước hơn. Đường đi từ Thái Lan sang Lào, Campuchia, Việt Nam. Sang Úc, New Zeeland, Nam Mỹ.

2 ngày ở Bangkok, 3 ngày Angkor Wat, 4 ngày Vịnh Hạ Long. Tôi mang cái ba lô nặng 15 kg đi qua nhiều thành phố, làng mạc, qua núi, qua sông. Đi bộ, lướt sóng, uống rượu. Câu cá, cưỡi ngựa, hút thuốc. Tôi đi tìm mạo hiểm, lặn với cá mập, lơ lửng trên khí cầu.

Vịnh Hạ Long. Ảnh: Amrai Cohen

Trên xe buýt, Lào, ngày 48

Một đàn bò cản đường, mưa hàng ngày biến đường đi thành một lỗ bùn, xe nổ lốp. Tôi đi trên một cái xe buýt cũ kỹ rỉ sét 7 giờ liền, chỉ được 120 km. Nhạc pop của Lào vang lên ầm ĩ từ những cái loa, băng nhão, khai mùi nước tiểu. Gỏi đựng chuối và lồng gà chất đầy trên trên lối đi.

Khắp mọi nơi là dân du lịch ba lô. Tai nghe iPod màu trắng, họ đọc "Nhà giả kim" của Paulo Coelho hay "The Beach" của Alex Garland. Hay họ đánh dấu những khách sạn rẻ tiền nhất trong quyển hướng dẫn du lịch "Lonely Planet". "Where are you from, where have you been, where are you going?", Giấy chứng minh của dân du lịch ba lô: Cuộn giấy vệ sinh riêng.

Đi thuyền ở Lào

Thác nước, chùa, hang động, cây cọ, bãi biển. Tôi đi trong một thế giới xa lạ nhưng không lạ lẫm. Tôi đã biết nó, đã đọc trong "Lonely Planet" về nó. Thế giới này nhét vừa vào trong một cái túi xách (còn nữa).

Phan Ba