Câu chuyện đặc biệt của Trần Việt Hoàng (SN 2000) học sinh lớp 9 trường THCS Đồng Lộc đã khiến tôi ấn tượng và quyết định tìm về nhà em vào một ngày mưa lạnh mùa đông.
Sau nhiều con đường liên thôn nhỏ hẹp, quanh co, gần trưa tôi cũng tới được nhà em tại thôn Liên Tân, xã Thượng Lộc, huyện Can Lộc (Hà Tĩnh). Tới đây, tôi mới thật sự cảm nhận một cách sâu sắc về ý chí và nghị lực vượt qua số phận, vượt qua bóng tối để vươn lên của Hoàng.
Tiếp tôi bên chiếc bàn nhỏ, chị Trần Thị Sen (SN 1967), mẹ của Hoàng chia sẻ về những bất hạnh mà đứa con trai phải chịu và hành trình cùng em đến trường.
Theo đó, Hoàng là con trai út trong gia đình có hai chị em. Không lâu sau khi em vừa lọt lòng thì bố ruột bỏ đi, để lại 3 mẹ con cùng mẹ già đau ốm nằm liệt giường. Từ đó, em lớn lên trong sự đùm bọc, yêu thương của bà, mẹ và chị gái.
Chị Sen chia sẻ câu chuyện với PV.
Những tưởng rằng, cuộc sống bình lặng ấy sẽ trôi qua, thế nhưng, bất hạnh lại một lần nữa bủa vây lấy em khi năm lên 5 tuổi, đôi mắt em bỗng dưng bị mờ dần.
Ngay sau đó, dù hoàn cảnh khó khăn, quanh năm chỉ đồng ra đồng vào từ ít sào ruộng, nhưng thương con, chị Sen gom góp được ít tiền, đưa Hoàng ra Hà Nội thăm khám. Tại đây, chị như chết lặng khi nghe bác sĩ thông báo, Hoàng bị bong võng mạc.
Còn nước còn tát, chị Sen lại tiếp tục vay mượn để chữa trị và mổ cho Hoàn. Nhưng rồi cũng vì phát hiện quá muộn, bệnh tật của em trở nên nặng và cho đến năm Hoàn học lớp 4 thì "sống trong bóng tối” từ đó.
Chia sẻ trong đôi mắt ngấn lệ, chị Sen cho hay, ngày mới bị mù, Hoàng thực sự hoang loạn, từ một cậu bé lanh lợi, em bắt đầu sống khép kín, trở nên ít nói. Mất đi ánh sáng từ đôi mắt, Hoàng cũng mất đi con đường đến trường bởi em không thể viết bằng mực đen nữa.
“Mỗ