Giây phút thiêng liêng
Thời điểm năm 1945, khi tôi là một cô gái mới 19 tuổi. Tôi có may mắn sớm giác ngộ cách mạng từ trước đó hơn 1 năm. Nhà tôi vốn ở phố Hàng Bông, tôi thường xuyên vận động đồng bào trong khu phố của mình đóng cửa, cùng nhau đi dự lễ mít-tinh tại Quảng trường Ba Đình.
Đến ngày trọng đại, tôi cùng một số chị em khác trong trang phục quần trắng áo dài, vừa đi chúng tôi vừa hô “1-2-1-2” để mọi người cùng bước theo nhịp cho đều. Khi đến Quảng trường thì đã có các đoàn khác xếp hàng đứng đó từ trước, đoàn thanh niên, đoàn các em thiếu nhi rồi đoàn viên chức. Chúng tôi đứng vào hàng ngũ Phụ nữ Thủ đô và nhóm Phụ nữ quận Hoàn Kiếm của tôi được đứng đầu hàng.
Bất ngờ, gần đến thời điểm diễn ra lễ chào cờ, các anh trong Ban tổ chức thông báo đoàn Phụ nữ Thủ đô cử người lên kéo cờ. Chúng tôi ai nấy đều im lặng thì lại nghe tiếng các anh đó giục. Do tôi dẫn đoàn nên đứng ngoài, các chị em trong khu phố thấy vậy liền nói “Chị Thi lên đi, chị Thi lên đi” nên tôi phải lên. Thực lòng, lúc tôi bắt đầu đi lên bục kéo cờ tôi rất lo do không hề được chuẩn bị từ trước. Nếu kéo hỏng mọi người sẽ nói.
Khi gần lên đến lễ đài, tôi gặp một chị phụ nữ đang chờ đứng đó chờ sẵn, vậy là hai chị em chúng tôi cùng dắt nhau đến chân cột cờ. Thời điểm đấy cột cờ nằm trên lễ đài, lối đi lên từ phía sau lễ đài và phải đi qua những bậc thang mới lên tới bục cột cờ. Tôi nói với người phụ nữ đó, “Chị thấp chị nâng lá cờ còn em cao hơn để em kéo cờ”.
Tôi nhớ hôm đấy là một ngày không có nắng và mát trời. Tiếng nhạc “Tiến quân ca” vang lên thì tôi bắt đầu công việc của mình, tôi từ từ kéo lá cờ cho tới khi lá cờ lên tới đỉnh, lá cờ Tổ quốc tung bay trước gió và lúc đó chúng tôi biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau ngày hôm đấy, tôi với chị không gặp nhau và cũng không biết tên nhau cho mãi đến sau này, khi một số cơ quan chức năng tìm kiếm lại thông ti