Khi vừa vào đến cửa, Thanh thấy nhà cửa im lìm. Cô bỗng thấy sợ, một cảm giác đau đớn xâm chiếm. Căn nhà vẫn nguyên sơ như ngày cô và Thắng vừa đi, cảnh vật, cỏ cây vẫn thế. Duy có điều không còn hình bong mẹ chồng đi ra đón vợ chồng cô nữa.
Thanh và Thắng cưới nhau hơn 10 năm nay. Trong 10 năm đó, phần lớn thời gian vợ chồng cô sống và làm việc ở nước ngoài. Đã nhiều lần mẹ chồng gọi điện thúc giục vợ chồng cô và các cháu về quê hương đoàn tụ, lập nghiệp. Nhưng cô hết lần này, lần khác trĩ hoãn.
Không ít lần Thanh còn gắt gỏng với cụ. Cô nói: “Mẹ thông cảm, vợ chồng con cái tuổi phải đi xa mới làm ăn được. Mẹ ráng chờ, vài ba năm nữa bọn con sẽ về với mẹ. Mẹ yên tâm”.
Mẹ chồng cô nghe thế nước mắt ngắn dài, bà chỉ có mỗi 2 người con. Thắng chồng cô là con trai cả, còn sau anh có cô em gái hiện đang lấy chồng tại Nghệ An. Cô con gái cũng đi suốt, mấy khi về thăm mẹ chồng cô.
Căn nhà Hà Nội, nơi mẹ chồng cô sinh sống mang tiếng nhà mặt phố cũng vỏn vẹn chưa tới 20m2. Cũng bởi thế, khi cưới Thanh bàn với Thắng ra nước ngoài kinh doanh. Chẳng ngờ mát tay, lại có tí năng khiếu nên vợ chồng Thanh ăn nên làm ra. Cho tới nay vợ chồng cô cũng có ít vốn.
Mẹ chồng Thanh mòn mỏi đợi các con, các cháu trở về (Ảnh minh họa).
Để mẹ chồng yên tâm, cứ 3 năm Thanh lại cùng chồng đưa các con về thăm bà. Mỗi năm qua đi, mẹ chồng Thanh ngày càng già đi. Cũng có lần vợ chồng cô đưa bà qua chơi, vì không hợp thời tiết, chế độ sinh hoạt lại khác nên bà ốm suốt. Những khi đó, Thắng xót mẹ lắm. Anh cũng bàn với Thanh ráng vài năm nữa về quê hương.
Thắng cũng giải thích với Thanh, cội nguồn vô cùng quan trọng: “Mẹ ốm vì nhớ nhà, nhớ quê. Ở quê hương mẹ đi ai hương khói cho bố. Mình cũng ráng vài năm nữa rồi về quê kiếm kế mưu sinh thôi em à. Không thể ở đây mãi được”.