Giờ thì anh, người chồng mà tôi yêu thương đến hơn cả bản thân mình trong suốt 15 năm chung sống và là cha hai đứa con gái của tôi, đã đi xa và có bến đỗ hạnh phúc mới.
Giờ đây, cứ mỗi khi bất chợt nhìn thấy hình ảnh gia đình mới của anh hạnh phúc tràn trề trên facebook, tôi lại thấy lòng mình thắt lại, tê tái đến từng đường gân thớ thịt.
20 năm về trước tôi và anh gặp nhau trong một buổi dạ hội sinh viên. Khi đó anh là sinh viên ngành cơ khí còn tôi là cô nữ sinh sư phạm. Tình yêu của chúng tôi đến không lâu sau buổi gặp gỡ đó. Anh dù là dân kỹ thuật nhưng lãng mạn, đàn ca, thơ phú rất giỏi nên rất hợp với tôi. Ai cũng bảo chúng tôi là cặp trời sinh.
Giờ tôi vẫn còn nhớ những lần anh đưa đón tận tình mỗi khi tôi về quê. Anh chăm chút mỗi khi tôi ốm và những đêm hai đứa đi lang thang khắp phố Hà Nội để chụp ảnh hoa sữa.
Và tôi đã tìm mọi cách che giấu sự việc, không chỉ vậy tôi còn luôn tìm cách khẳng định với anh rằng anh là người đàn ông đầu tiên biết đến thân thể tôi. Tất nhiên anh tin tôi, anh đề cao tôi. Ảnh minh họa.
Tôi và anh chỉ khác nhau mỗi điểm duy nhất, tôi là gái tỉnh lẻ còn anh là trai Hà Nội gốc nên quê quán, phong tục gia đình có đôi chút khác nhau. Nhưng cũng chính vì khác quê nên để lấy được nhau, anh đã rất vất vả trong chuyện chạy việc cho tôi ở Hà Nội.
Tôi không bao giờ quên được cảnh anh dắt tôi ra hàng vàng để bán đi chiếc nhẫn kỷ niệm mà mẹ anh tặng lấy tiền cho tôi chạy việc. Tôi hàm ơn anh rất nhiều bởi nhờ anh mà tôi đã nỗ lực, phấn đấu để có vị trí công việc tốt như hiện tại.
Thế nên khi nghe anh cầu hôn, tôi đã hạnh phúc lắm. Và quả thực chúng tôi đã có những năm tháng vợ chồng hạnh phúc khôn xiết. Hai con gái chúng tôi lần lượt ra đời trong hạnh phúc viên mãn của cha mẹ.
Tôi đã từng nghĩ mình may mắn