“Nàng rượt theo nàng” từ Nam ra Bắc
Năm 19 tuổi, Vĩ lặn lội từ Quảng Nam xuống Sài Gòn để làm việc trong một tiệm cắt tóc. Lần đầu nhìn thấy cô bé Nhi 17 tuổi với đôi mắt tròn, nước da trắng muốt miền Tây và chất giọng ngọt như mía lùi của miền sông nước Hậu Giang vào làm tóc, Vĩ đã trúng “tiếng sét ái tình”. Hai người bắt chuyện với nhau. Từ những câu chuyện vu vơ, những lần cùng đi chơi, Vĩ đã quyết định “cưa bằng được” Nhi.
Nhưng do mặc cảm về giới tính của mình, Vĩ sợ Nhi sẽ ghê tởm, sợ hãi, xa lánh cô. Cô sợ mất Nhi, đôi lúc cô lại chỉ muốn tiếp tục làm bạn, làm chị em tốt như hiện tại.
Biết bao đêm dằn vặt giữa việc nói và không nói, nhưng cuối cùng tình yêu đã chiến thắng tất cả. Sau hai tháng “hẹn hò”, Vĩ ngỏ lời với Nhi và “nàng” đã vỡ òa trong hạnh phúc khi “nàng” nói đồng ý.
“Đến bây giờ người ấy vẫn nói là nhìn mình trẻ con, ngộ ngộ, bắt mắt nên người ta chấp nhận”, Vĩ nắm chặt tay người yêu và kể lại hài hước.
Tuy tình yêu của họ dành cho nhau quá lớn nhưng họ vẫn chưa dám công khai vì định kiến xã hội.
Nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, yêu nhau được gần nửa năm, Nhi đã chủ động chia tay với Vĩ do nghĩ mình là lý do khiến Vĩ đồng tính. Nhi nghĩ nếu không qua lại với Vĩ nữa thì cô ấy có thể trở lại là một người “bình thường”, lấy chồng, sinh con giống như bao người phụ nữ khác.
Vĩ như rơi xuống vực thẳm, cô đau khổ và không quên nổi Nhi. Vĩ vẫn đến nhà Nhi chơi, đeo bám theo Nhi dù bị hắt hủi và xua đuổi. Trong những ngày thất tình Vĩ tìm đến người bạn thân để tâm sự hết nỗi lòng. Không ngờ sau quãng thời gian một người tâm sự một người nghe, Vĩ nhận ra cô bạn này đã yêu đơn phương mình từ lâu.
Ba năm tiếp theo Nhi vẫn theo dõi và quan tâm Vĩ một cách lặng lẽ. Nhi hy sinh vì Vĩ rất nhiều, âm thầm g