Tôi quen anh khi còn đang học đại học ở Hà Nội. Tôi là gái tỉnh lẻ nhưng sống ở thành phố từ khi mới sinh ra. Mọi thứ với tôi đều mới lạ, tò mò. Anh quê ở Quảng Ngãi. Quen anh trong một lần giao lưu hai lớp học. Anh theo học trường Kỹ thuật Quân sự, còn tôi học Sư phạm. Hai trường khá gần nhau nhưng có sự khác biệt về giới rõ rệt. Lớp tôi toàn là gái còn lớp anh chủ yếu là nam.
Anh hơn tôi 4 tuổi nhưng lại chỉ học trên có 2 khóa. Mới đầu chỉ chuyện trò bạn bè vậy thôi, anh có ý tán tỉnh nhưng tôi vẫn cứ tỉnh bơ, cố ra vẻ “cành cao” dù đã có ý thích lắm rồi.
Ra trường, tôi xin được vào một trường cấp 2 trong thành phố, anh cũng được phân công tác ở Thủ đô luôn. Cơ hội đến, lâu lâu anh lại “alo” rủ đi chơi, chuyện trò và yêu lúc nào không hay.
Kỷ niệm những ngày bên anh có nhiều nhưng có lẽ ấn tượng nhất vẫn là lúc tôi về nhà anh làm dâu ngày đầu tiên.
Ngày đám cưới diễn ra, sau khi tiếp khách bia rượu, ăn uống linh đình, tối đó tôi định dọn dẹp lại nhà cửa để ra dáng “dâu đảm” lấy lòng bố mẹ chồng. Thế nhưng, sự việc bất ngờ diễn ra vào tối đó khiến tôi đến bây giờ vẫn còn run rẩy chân tay và xấu hổ vô cùng.
Lúc đó, vừa bước vào gian nhà kho ngay cạnh bếp, tôi chết đứng khi thấy hai cái quan tài đặt ngay giữa phòng. "Mặt cắt không ra máu", tôi la hét ầm ĩ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.
"Mặt cắt không ra máu", tôi la hét ầm ĩ ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng. Ảnh minh họa.
Cả nhà chồng thấy vậy chạy ra sân. Chồng tôi đến bên đỡ lấy tôi trong khi tôi ngồi thụp xuống thở hổn hển, run sợ. Anh hỏi tôi