Cứ mỗi dịp Tết đến, nghĩ về quê mẹ mà lòng tôi lại xót xa. Lấy chồng mới vài ba năm thôi mà tôi cứ ngỡ như lâu lắm rồi. Bởi lâu lắm tôi còn chưa được về nhà mẹ đẻ, nhớ lắm những con người thân thương, yêu tôi hết lòng không đong đếm tình cảm, nhớ lắm những kỷ niệm tuổi thơ vô tư vui vầy bên gia đình.
Tôi lấy chồng sau khi ra trường được vài năm. Người ta bảo, con gái lớn gả chồng coi như mất cũng đúng. Bố mẹ tôi làm nông, bao năm nuôi tôi ăn học chỉ mong lớn lên tôi có việc làm ổn định và không còn khổ như bố mẹ nữa. Vì những hi vọng đặt vào nên tôi càng quyết tâm và cố gắng.
Nhiều lúc nghĩ, bạn bè sung sướng khi được sinh ra trong hoàn cảnh tốt hơn, không bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc thuê trọ. Còn tôi lúc nào cũng quay cuồng với tiền nhà, tiền học, đôi lúc cảm thấy tủi thân vô cùng. Nhưng những khi đau ốm, không ai bên cạnh, gọi điện về quê tủi hờn với bố mẹ, rồi mẹ lại dẹp hết việc ra Hà Nội chăm con gái, tôi mới thấy, mình còn may mắn và hạnh phúc hơn nhiều người.
Ra trường, bạn bè thoải mái đi du lịch vì đã có bố mẹ xin việc sẵn cho rồi, còn tôi quay cuồng đi nộp hồ sơ, chờ gọi phỏng vấn. Lúc đó, cứ tủi hờn nghĩ mình khổ quá, nhưng sau này, khi kinh qua vài ba chỗ làm với mức lương càng ngày càng cao, còn bạn bè mãi dậm chân tại chỗ mới thấy mình may mắn vì có cơ hội thử thách ngay từ đầu.
Nhiều lúc tôi thầm cảm ơn bố mẹ vì đã cho tôi được vấp ngã, được thử thách ngay từ đầu để bây giờ có thể cứng rắn như thế này. Ảnh minh họa.
Đi làm hai năm, hàng tháng gửi về đều đặn cho bố mẹ 2 triệu chi tiêu. Dù có những lúc khó khăn lắm nhưng tôi vẫn không dám tiêu pha gì chỉ để giữ đúng lời hứa gửi tiền về. Vậy mà đang như thế thì tôi yêu anh chóng vánh rồi có thai. 5 tháng sau, một đám cưới vội vã về nhà chồng.
Nhà anh cùng tỉnh, khá giả, bố mẹ đều công chức nhà nước. Anh cũng