“Đừng vì yêu sai một người mà cả đời cô đơn
Ai cũng sẽ tìm được cho mình bến đỗ
Đừng vì cô đơn mà yêu cuồng lấy vội một người”.
Chỉ có những tấm chân tình gặp nhau mới có thể xây lên bức tòa thành vững chắc cho cuộc hôn nhân.
Tình cờ hôm nay, tôi bắt gặp hình ảnh ông lão nắm chặt tay bà cụ, băng qua đường. Đi một bước ông lại nói cho bà nghe bên tay trái của bà là gì, đi hai bước ông lại kể cho bà biết về sự đời ông đang nhìn thấy.
Giữa những toà cao ốc chọc trời thế này, hoá ra vẫn còn những hình ảnh yên bình đến như vậy. Bất giác tôi bước vượt lên, chào hỏi và làm quen với ông bà.
Chuyện là 40 năm về trước, ông gặp bà trong một quán cà phê nhỏ ở góc phố mà hai người đang sống. Ông thấy bà ngồi một mình, nên ngỏ ý làm quen. Bà thấy ông nói năng lịch thiệp, đàng hoàng, nên gật đầu đồng ý.
Từ dạo đấy, họ trở thành mối tình đầu của nhau. Nhưng chỉ sau 3 năm tìm hiểu và yêu thương, họ buộc phải chia tay vì gia đình ông sẽ dọn đến thành phố khác.
Những tháng ngày xa cách đó, không một lá thư tay, chẳng một câu ai hỏi thăm hay nhắn nhủ. Khi đã có sự nghiệp và tự chủ cuộc sống, ông quyết định về tìm lại bà sau 7 năm trầm luân biền biệt.
Ngày gặp mặt, câu đầu tiên ông hỏi bà chính là: "Em đã có gia đình chưa?” - Bà trả lời: "Em còn đợi một người quay về cùng một lời xin lỗi ..."
Những năm tháng thanh xuân đó, bà bỏ tất cả chỉ để chờ người đàn ông mình yêu quay lại. Còn về câu xin lỗi, chắc có lẽ chỉ còn là cái cớ để dỗ dành tuổi trẻ nông nổi mà thôi ...
Sau đấy, ông cầu hôn, bà toại ý, hai người nguyện sống với nhau dưới một mái nhà, cho đến khi già cỗi cũng chẳng rời đi.
Năm đó bà mang thai, không may đến tháng thứ 4 của thai kì, bác sĩ phát hiện não bà có một khối u thần kinh nhỏ. Nếu không mổ, thì sẽ ảnh hưởng đến thị giác của bà. Mà lúc đấy thành tử cung bà lại mỏng, sức khỏe của bà không cho phép vừa giữ đứa bé, vừa lấy khối u ra.
Bà quyết định vẫn cố gắng chống chọi căn bệnh cho đến ngày sinh, mặc cho mắt bà đang dần mờ đi vì dây thần kinh không thể trụ thêm lâu nữa. Không may đến đầu tháng thứ 7 của thai kì, bà yếu hẳn đi, không thể nuôi con thêm nữa, buộc phải mổ lấy đứa nhỏ ra.
Ngày hôm đấy thật sự là cú sốc rất lớn đối với ông, đồng thời là cơn thập tử nhất sinh của bà. Bởi đứa bé đã không còn thở khi chào đời, chuyển bà sang ca mổ lấy khối u não thì mắt bà cũng hoàn toàn ngưng phản ứng.
Từ ngày bà không nhìn thấy ánh sáng nữa, ông vẫn chấp nhận ở bên trở thành cánh tay, đôi mắt và nửa cuộc đời bình lặng về sau của bà.
Ông bảo bà hi sinh cả đời phụ nữ cho ông như vậy là đủ rồi, ông phải can trường mà bù đắp những thương tổn và thiếu thốn cho bà thôi.
Ngày cũ, ông chỉ rời bà đi duy nhất một lần vào lúc hai người buộc phải xa cách. Nhưng sau này, bà lại vì không muốn ông phí đời còn lại bên kẻ bệnh tật, mà bỏ ông đi đến hơn trăm lần. Nhưng lần nào ông cũng chạy khắp nơi để tìm bà, có khi thì bà chưa đi được bao xa, có lúc ông bắt gặp bà vấp ngã ở góc đường phía ngược hướng về nhà ...
Sau những lần đấy, ông lại càng để tâm và chăm bẵm cho bà nhiều hơn. Ông sợ lỡ một hôm nào đấy bà mãi mãi không còn ở bên, thì ông chẳng biết phải sống như thế nào ...
Thì ra, cho dù chúng ta có sống trong vẻ ngoài không hoàn hảo đi chăng nữa, nhưng chỉ cần tìm được người thật lòng yêu thương, thì bao nhiêu bão giông rồi cũng hoá tầm thường.
Phụ nữ mà, bỏ 5 năm 10 năm tuổi xuân cuồng nhiệt để chờ đợi, đến cuối cùng cũng chỉ mong được đáp đãi bằng những ngôn từ trân trọng mà thôi.
Đàn ông đi hết ngàn vạn dặm đời, để rồi cũng phải dừng chân mỏi gối bên người đàn bà mà họ tin yêu duy nhất.
Ngày trẻ có bao nhiêu lỗi lầm hay sai phạm đi chăng nữa, đến lúc về già cũng chỉ cần một người ở cạnh để phủi mờ cả đớn đau.
Cái nắm tay nhau lúc về già, là bao nhiêu hận sân của ngày xưa liền tan biến.
Cái kề vai nhau ngày bình yên, chỉ có thể đánh đổi khi son trẻ chúng ta bao dung cho nhau những muộn phiền.
Thanh xuân đó, họ đi tìm tình yêu viên mãn.
Về già mới hiểu viên mãn đơn giản là - "còn nhau" ...
Huỳnh Khải Vệ